Câu chuyện tuổi thơ của tác giả tuoitre123, "Tao không khóc đâu, Milu!"
Chó khôn không ngại chủ nghèo . Nhưng nó cũng nghịch lắm. Hay cắn rách áo gia công nên ba mẹ mình nhiều lúc bực lắm. Nhưng mình đứng ra năn nỉ nhiều lần chứ không thì nó nhiều lúc ốm đòn rồi. Khi nó được 3 tháng tuổi, người chủ mà gia đình mình làm gia công thuê, trong một lần đến lấy hàng may xong thì thấy con chó khôn nên ngỏ ý xin về nuôi để trông xưởng cho họ. Ba mẹ mình trong lúc này không tiện từ chối nên đã đồng ý . Khi ấy mình đang đi học nên lúc về nhà thì đã muộn rồi. Buồn và tức giận lắm nhưng cũng đành phải chấp nhận. Lòng tự an ủi rằng ở nhà chủ thì chắc chắn nó được ăn ngon hơn ở nhà mình.
Bẵng đi 1,2 tháng, cứ tưởng rằng nó đã quên gia đình mình. Nhưng khi mẹ mình có việc ghé qua xưởng may, con chó bây giờ đã lớn mừng rỡ sủa om sòm, nó giật đứt sợi dây dù buộc mà chạy đến quấn lấy chân mẹ mình không rời. Khi mẹ mình quay về, dù người chủ gọi mấy cũng không them quay lại mà cứ lon ton đi theo mẹ mình. Cảm động trước sự trung thành của nó, dù có làm mất lòng họ, mẹ mình đành lựa lời mà nói với người chủ xin lại con chó. Rất may, người chủ cũng đồng ý mặc dù mình chắc trong bụng cũng không vui lắm.
Ngày con chó về, mình vui lắm không kể xiết. Hai chủ tớ cứ ôm riết mà chơi đùa. Hạnh phúc thật nhỏ nhoi và bình dị.Thế nhưng , niềm hạnh phúc cũng nhanh chóng qua đi khi nó bị cảm. Ngày đó mình chẳng có dư dả gì mà cho nó đi khám thú y. Người bệnh còn phải chịu huống chi chó. Thế nhưng, mình cũng tìm mọi cách có thể để cứu nó: thấy người bị cảm hay đánh gió, xức dầu.. mình cũng làm tương tự như vậy cho nó. Đó là tất cả những gì mình có thể làm cho nó trong thời điểm đó.
Nó khỏi bệnh , nhưng mãi mãi không chạy được nữa. Hai chân sau đã bị liệt. Tuy bị liệt như vậy, nhưng khi đi vệ sinh nó cũng chịu lết lết bằng 2 chân trước để đến nơi vệ sinh mà mình quy định cho nó. Cái cảm giác đau xót khi chứng kiến nó bị như vậy khiến mình hết sức đau lòng, nhưng không biết làm sao.
Bị liệt, nó yếu đi trông thấy. Chỉ sau 1 tuần, không ăn uống được gì nữa, và chỉ còn nằm một chỗ mà rên gừ gừ. Tình hình của nó càng lúc càng tệ hơn. Mình biết nó đang mệt và đau lắm nhưng phải làm sao đây ? Cái cảm giác bất lực nhìn người bạn thân thiết của mình đang nằm chờ chết thật không thể nào chịu nổi ! Nhưng vẫn câu hỏi cũ : biết làm sao đây với một đứa nhóc 11 tuổi như mình lúc đó ?
Ba mẹ mình bàn bạc và đi đến một quyết định đau lòng : hóa kiếp cho nó. Và ba mẹ mình nóI mình rằng điều đó sẽ giải thoát nó khỏi sự đau đớn mà nó phải chịu đựng và hy vọng nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn vào kiếp sau. Anh em có thể đánh giá nó là một giải pháp tàn bạo, mình không trách. Nhưng sâu thẳm trong trái tim mình khi ấy, mình cũng đã hy vọng cách này sẽ giúp nó không còn đau đớn nữa.
Đau đớn, mình nhìn ba đưa nó ra sau nhà. Và tất cả kết thúc.
Từ năm lớp 3,4 , ba mình cấm không cho con trai trong nhà không được khóc. Mình được dạy rằng : « Nam nhi có thể đổ máu chứ quyết không rơi lệ ». Nhưng sao khi chôn nó , dù đã cắn chặt răng mà sao nước mắt cứ chảy dài.
« Bụi vào mắt tao đấy, chứ tao không khóc đâu, Milu ơi ! «